Học quân sự…buồn ngủ muốn chết… gặp phải giáo sư gây mê…mà lại cấm có được ngủ. Thế là đành ngồi kiếm chuyện làm. Trong một phút ngẫu hứng…ngồi viết chuyện này.
Các bạn đọc rồi cho ý kiến nhá.
Mưa…mưa… mưa rơi….
Em thích mưa… đơn giản vì trong kí ức của em có mưa… có anh…có chúng ta. Em đã từng mong mình là một cơn mưa…đi qua cuộc đời anh… một cách bất chợt…để lại trong trái tim anh…nhẹ nhàng như là cầu vồng thôi. Nhưng giờ em đã hối hận..cầu vồng sẽ tan biến… vì sẽ có những tia nắng ấm áp hơn. Cầu vỗng sẽ tan biến, chìm vào khoảng không vắng lặng…lạnh lùng, sự lạnh lùng đến đáng sợ…
Em đã từng rất thích mưa!!! Nhưng bây giờ em lại rất ghét vì trong cơn mưa chỉ còn lại mình em với khoảng kí ức tưởng chừng vắng lặng nhưng dữ dội, tưởng chừng nhạt nhòa nhưng vô cùng đậm sâu.
Ngoài trời mưa đang rơi
Nơi đây chỉ mình tôi
Ánh mắt nhìn xa xôi
In dấu cả bầu trời.
Từ ngày hai chúng ta đi hai con đường riêng biêt em đã rất nhiều lần tìm anh….nhưng chỉ trong cơn mưa mà thôi. Em tìm anh như đi tìm điểm giao của hai đường thẳng song song… chỉ cần giao nhau… chẳng cần hòa làm một. Biết không thể vẫn cố tìm…càng tìm…càng chán nản, thất vọng. Vậy mà…em vẫn mù quáng. Có lẽ em đã trở thành một con mồi bị sa vào bẫy tình, càng chạy trốn…càng mắc chặt…càng vô vọng…càng đau đơn…càng khổ đau.
Một bầu trời đơn côi
Một nỗi buồn chơi vơi
Một nỗi sầu nơi nơi
Cất mãi chẳng nên lời.
Mình em đi giữa cơn mưa… một cảm xúc thật khó tả.
Em không biết mình là ai khi đi lạc vào trái tim anh.
Em chẳng mong mình là gió bởi mỗi cơn gió thổi qua chỉ gây cảm giác mơn man, lành lạnh, một ấn tượng lướt qua…nhẹ nhàng và lướt nhanh hững hờ…
Em chẳng mong mình là mây bởi gió sẽ đẩy mây đi…đến một chốn nào đó… vắng bóng anh.
Em chẳng mong mình là nắng bởi nắng có thể sưởi ấm anh… nhưng cũng có thể thiêu đốt anh. Một cơn say nắng cũng sẽ qua nhanh thôi…
Em chẳng mong mình là bão bởi vì bão đi qua dữ dội và để lại một vết thương lớn…sâu…và rất đau.
Vậy em là ai nhỉ? Em chẳng vô tình như gió, chẳng ấm áp như nắng, chẳng lạnh lùng như mưa, chẵng lững lờ như mây,và chẳng mãnh liệt như bão vì…. em mãi là em thôi…
Em sẽ mãi đợi chờ
Một điều thật xa xôi
Em chẳng thể với tới
Em mãi là em thôi.
Em sẽ tạm cất anh vào kí ức. cất kĩ chắc sẽ khó tìm. Chỉ tạm là cất thôi..chìa khóa mở cửa kí ức chính là trái tim… trái tim sẽ luôn thổn thức từng nhịp đập, luôn hi vọng…
Em sẽ làm theo lời mach bảo của con tim mình, anh ạ…
“Chờ đợi” nghe thật nặng nề bởi bản thân nó đã chất chứa hai động từ “ chờ” và “ đợi”. thật là mệt mỏi, đớn đau khi phải chờ đợi. Nhưng em vẫn chấp nhận chờ đợi để đón nhận một hạnh phúc lớn lao hơn. Liệu như vậy có phải là sự đánh đổi quá lớn không?
Hôm nay em lại một mình đi dưới mưa…nhưng điều kì lạ…em không thấy khoảng kí ức đậm sâu…không thấy anh….không thấy buồn… không phải vì em đã quên anh..mà vì em mãi là em… em đã trở lại với chính mình.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Bầu trời xanh kia đang chờ đợi em….